Phát biểu của Bác sĩ Phạm Xuân Nhàn tại Lễ ra mắt võ đường Việt Nam Vĩnh Xuân Nội gia Quyền

[Bác sĩ Phạm Xuân Nhàn, Cựu vô địch quyền Anh giải Mùa Xuân 1957]

Kính thưa các vị đại biểu, các bạn võ sư, võ sinh trong môn phái Vĩnh Xuân !
Có một sự trùng lặp lịch sử ngẫu nhiên rất hay. Ở đây có anh Phan Dương Bình cũng biết rất rõ. Chính ngôi trường này, trường Thanh Quan, hồi xưa là trường Hàng Cót, quãng năm 1949, 1950 lớp đầu tiên của môn Vô Vi Nam đã mở ở đây. Bây giờ lại đến Võ đường Vĩnh Xuân của thầy Nội. Trường này như có duyên với võ thuật.
Cái thứ hai, tôi cũng rất sung sướng là có duyên với Vĩnh Xuân. Tôi không phải ở môn phái võ Vĩnh Xuân, mà chỉ là môn thể thao chiến đấu – môn quyền Anh. Nhưng lần đầu tiên tôi được biết môn này là năm 1957, lần đó là sau khi tôi đánh xong giải quyền Anh cuối cùng, tôi vô địch hạng lông, tức là hạng 57 kg. Cụ Tiển là bạn của bố tôi, hàng cha chú, cụ yêu và gọi đến. Cụ nói: “Nhàn ơi, tôi muốn cháu biết thêm một sức chịu đựng đặc biệt của con người trong môn phái võ. Các cháu tập võ Tây cũng như cái bánh đa phồng, nó đẹp nhưng mà nó xốp. Còn công phu như cách chúng tôi tập luyện thì trông nó không hào nhoáng, không ghê gớm, không bắt mắt như các môn thể thao thể hình, thế nhưng sức chịu đựng rất ghê. Đây cháu thử mà xem”. Ông nói thế rồi ông cho tôi thử.
Hôm ấy cũng có mấy người bạn của bố tôi, các cụ ngồi nói chuyện với nhau ở đấy. Cụ cho tôi đấm, bảo anh cứ đấm tôi thoải mái đi. Tôi đấm vào ngực, vào bụng cụ. Tôi đấm đầu tiên cũng phải dè dặt vì trông cụ chỉ hom hem đâu có ngót 50 cân thôi. Ở đây tôi xin cải chính một tí thế này, Báo An ninh Thế giới có viết một bài về chuyện này, nhưng lại nói thành khía cạnh tôi đến tôi thử tài cụ, và hai là cụ có 38 ký – cái này không đúng sự thực. Lúc đó cụ khoảng 45 – 48 ký gì đấy, trông rất là nhỏ, nhưng 38 ký thì không phải. Tôi thì tôi không dám đến để thử tài cụ, mà là cụ cho tôi đến để cho “biết thế nào là lễ độ” (cười). Ai đọc bài báo đó thì hiểu cho tôi là tôi không dám hỗn như thế, đây là cụ mời đến.
Thế rồi cụ cho tôi đấm vào ngực. Đầu tiên tôi cũng dè dặt, sau rồi thấy nên cứ thử quá lên xem thế nào. Cứ đấm mạnh nữa, cụ vẫn cứ đứng, càng đổ vào người mình để cho mình đấm. Và cuối cùng tôi đấm xúc vào mỏ ác, tức là cái chỗ đám rối dương thần kinh rất nhậy. Tôi dùng tất cả những cú đấm mạnh nhất của quyền Anh và ác liệt nhất là đấm xúc, đấm móc, đấm có tốc độ, gia tốc, đồng thời lại đấm ngắn chứ không phải cự ly dài, tức là sức mạnh ở đấy rất ghê. Thế mà cụ cứ như không, mà cụ vẫn nói chuyện với mọi người, hình như là không biết tôi đấm nữa, không thèm để ý đến tôi đấm, tôi đấm thì cứ đấm cụ vẫn cứ nói chuyện như bình thường.
Thế rồi đến cái thứ hai. Cụ bảo rằng “tôi không cho anh đấm”. Thế thì tôi lại thử. Cụ dùng linh giác của cụ, quấn tay lấy tay tôi, tôi muốn ra đòn gì cụ quấn rồi cũng không thể đánh vào người cụ được.
Cái thứ ba nữa. Cụ bảo “bây giờ anh đẩy tôi”. Cụ đứng lò cò một chân. Tôi là thằng 57 cân, thanh niên khoẻ mạnh 23 tuổi, còn tráng kiện lắm, mà ông già như thế thì mình đẩy cụ tưởng là ngon lành thôi. Thế mà đẩy cụ thì cụ đứng lò dò một chân mà chả thấy chuyển biến gì cả. Tôi lại lấy đà xa hơn một tí, cuối cùng tôi chạy hẳn một đoạn từ đây đến kia, tức là vào khoảng 5 mét, lao vào đẩy. Cụ vẫn bình thường không có vấn đề gì cả, vẫn đứng rất vững. Đấy là cái thứ ba cụ cho thử.
Cái cuối cùng. Cụ bảo “bây giờ tôi phản đòn anh”. Tôi đấm cụ thì cụ lấy tay cụ gạt. Trước thì cụ giáp vào gạt không cho đấm vào người, bây giờ thì cụ gạt tay tôi làm tôi lạng đi, người tôi mất đà loạng choạng, mà tay thì tê dại.
Thế thì, tôi nói chuyện để các bạn thấy rằng công phu của môn này rất ghê, và tôi rất tiếc là tôi không học được bởi vì lúc bấy giờ tôi có nhiều việc bận và cũng không có cơ duyên lắm. Thế nên tôi giới thiệu cho em tôi là VS Cường đến học, rất tiếc là học dở được một thời gian thì cụ đi vắng xa, không học được lâu dài.
Tôi phải kể ở đây, vì thực tế là như thế, và tôi quá phục, quá mến phục, quá kính phục công phu của môn này, và cũng là tình cảm của cụ đối với tôi nữa.
Tôi cũng muốn nói lên để các bạn cố gắng làm sao trau dồi phát huy được hơn nữa môn này, để công phu ngày càng cao hơn nữa, chúng ta có nhiều Lý Tiểu Long hơn nữa.  Các bạn môn sinh mới học cũng nên kiên trì học môn này.
Anh Nhâm lúc khai trương CLB Vĩnh Xuân của Hà Nội có mời tôi đến. Giờ thì anh Nội cũng khai trương võ đường, cũng lại Vĩnh Xuân, cũng mời tôi đến dự. Tôi không biết làm thế nào để nói được hết tình cảm của mình, chỉ biết chúc võ đường ngày càng hưng thịnh, đào tạo được nhiều cao thủ Vĩnh Xuân để làm sáng danh cho võ thuật Việt Nam. Xin hết. 
Do Vĩnh Xuân Nội gia Quyền ghi lại nguyên văn từ băng ghi âm (17/7/2005)
Bài viết
Chủ đề
Hình ảnh
Video

Sách đã phát hành

VÕ ĐƯỜNG

Thông báo