Niềm hạnh phúc lớn lao khi được đến với Sư tổ Nguyễn Tế Công
Thế là tôi đã được đến với Người - vị Sư tổ Vĩnh Xuân Việt Nam Nguyễn Tế Công. Đó là niềm mong ước khát khao từ khi tôi bước vào võ đường Vĩnh Xuân Nội gia. Nói là niềm mong ước khát khao, bởi ngay từ buổi đầu, tôi đã chịu ảnh hưởng phần nào tâm nguyện sâu sắc của sư phụ tôi, võ sư - kỹ sư Nguyễn Ngọc Nội hướng về Sư tổ Nguyễn Tế Công và cố võ sư Trần Thúc Tiển.
Mặc dù biết chuyến đi công tác lần này nhiều công việc và có phần gấp gáp, nhưng tôi đã chủ tâm phải đến bằng được Nghĩa trang Lái Thiêu, nơi yên nghỉ của Sư tổ Nguyễn Tế Công và mộ Sư tổ mẫu Đàm Thiếu Quỳnh, để được thắp những nén hương thành kính trước mộ Sư tổ và Sư tổ mẫu. Tôi đã bỗng liên tưởng tới hành trình của thầy trò Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, dù đã phải vượt qua bao thử thách, nhưng với tâm thành và lòng quyết tâm cao độ, họ đã thành chính quả. Do đó với tôi, chuyến đi này thật giá trị và mang ý nghĩa rất lớn lao. Và tôi rất tin rằng mình sẽ đạt được ước nguyện. Tôi đã chuẩn bị mọi mặt trước khi đi, từ đồ lễ đến các phương án để có thể đi đến được mộ Sư tổ. Như được sự phù trợ của Sư tổ, vào buổi trưa ngày hôm sau (ngày 06/02/2007), sau khi tôi tới thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã có được khoảng thời gian thuận lợi để đi đến được mộ Sư tổ và Sư tổ mẫu. Theo sự chỉ dẫn kỹ lưỡng của sư phụ tôi, tôi đã đến được nơi Người yên nghỉ. Tôi vô cùng mãn nguyện. Giữa đất trời bao la và một không gian thật tĩnh lặng, tôi bỗng thấy mình bé nhỏ làm sao và cũng thấy như được Người thấu tỏ tấm lòng mình, che chở cho mình, khiến tôi quên đi cái nắng gay gắt giữ trưa của Sài Gòn, rồi dẫn dắt tôi để tôi có được, gặp được những người dẫn đường chỉ lối tận tình, chu đáo, giúp tôi trong mọi việc lễ, như anh lái xe, như những nhân viên của nghĩa trang.
Thật bất ngờ vì ngay lúc đầu tôi hỏi về mộ cụ Tế Công, các nhân viên nghĩa trang liền cho biết: “Đã đến đây chỉ cần nói tìm mộ cụ Sư tổ, là bọn em biết liền. Khỏi lo tìm kiếm làm gì. Bất kể là ai, cứ nói tới mộ cụ Sư tổ là chúng em sẽ đưa tới tận nơi”. Họ nói một cách đơn giản, mộc mạc. Nhưng tôi hiểu đó là kết quả của cả một quá trình hướng về cội nguồn Vĩnh Xuân mà sư phụ cùng các sư huynh tôi đã dầy công tạo dựng nên truyền thống đó. Quả thật, mới chỉ gần hai năm qua, từ khi đến võ đường Vĩnh Xuân Nội gia, tôi dần được tiếp nhận sự kỳ diệu của môn Vĩnh Xuân. Đó không chỉ là cảm nhận của riêng tôi, mà còn là sự nhìn nhận đánh giá của tất cả những người trong đại gia đình tôi, cũng như bạn bè, đồng nghiệp của tôi trước kết quả tập luyện của tôi.
Càng nghĩ tôi càng thấu hiểu câu mà sư phụ tôi vẫn thường nói với các môn sinh: “Trong Vĩnh Xuân, cái cơ duyên với môn phái là vô cùng quan trọng”. Sự vun đắp cho cơ duyên của mình với môn phái được lớn lên chính là ở sự cần mẫn tập luyện và cơ duyên ở mỗi người là điều mang ý nghĩa sâu xa. Thấu hiểu điều đó, con người sẽ tự tránh xa tỵ hiềm nhỏ nhen, những ngộ nhận về bản thân…Rồi một điều gì như niềm hạnh phúc nhẹ nhàng lan tỏa trong tôi và khoảng cách xa lạ giữa tôi với các nhân viên nghĩa trang như không còn nữa. Chúng tôi chẳng ai bảo ai, mỗi người một việc cùng chung tay sắp lễ, cùng hướng về Sư tổ với lòng thành kính. Mong Người phù hộ cho thầy mình, cho võ đường Vĩnh Xuân Nội gia của mình ngày càng phát triển và thịnh vượng. Đứng bên mộ Người, tôi thấy quá nhiều mong ước đến với tôi. Giá mà tôi đến được với Vĩnh Xuân sớm hơn; giá mà nơi Sư tổ và Sư tổ mẫu yên nghỉ được đàng hoàng hơn, trang nghiêm hơn; giá mà…Rồi tôi lại tự an ủi mình: có lẽ điều mong ước của Sư tổ không phải là sự phô bầy về hình thức (bản chất của Vĩnh Xuân cũng đúng là như vậy), mà đó là sự phát triển và hưng thịnh của môn phái, là sự đoàn kết , tâm huyết cùng nhau xây dựng môn phái của những hậu duệ của Người. Tôi dám chắc là như vậy. Mong sao các nhánh Vĩnh Xuân, các môn đệ Vĩnh Xuân Việt Nam chúng ta hãy hợp lực với nhau để cùng nhau xây dựng môn phái, để làm vui lòng Người nơi chín suối.
Tôi đến với Vĩnh Xuân, nếu hiểu theo nghĩa thông thường thì là quá muộn, khi mà mình đã ở tuổi 48. Song đúng là cơ duyên đã dẫn dắt tôi. Ngay sau khi dự buổi ra mắt võ đường Việt Nam Vĩnh Xuân Nội gia Quyền, tôi đã thấy mình phải theo học môn này và sẽ theo suốt đời. Nhiều người đã ngạc nhiên về mong muốn của tôi. Nhưng đúng là không bao giờ là muộn cả. Đươc sự động viên, chỉ dạy tận tình của sư phụ, sự động viên giúp đỡ của các huynh đệ trong võ đường, tôi đã càng ngày càng nhận được những điều (theo tôi) là kỳ diệu trong môn Vĩnh Xuân. Trước mộ Người, tôi có thắp bao nhiêu nén hương, có nói bao nhiêu lời với Sư tổ, cũng không thể nói hết được lòng tri ân của mình đối với Sư tổ - Người đã đem đến cho người Việt Nam chúng ta, cho hậu duệ chúng ta một môn võ vô cùng quý giá, môn VĨNH XUÂN.
Trong niềm hạnh phúc lớn lao khi được đến mộ Sư tổ, được bày tỏ lòng tri ân sâu sắc với Sư tổ, tôi xin được chia sẻ niềm vui này của tôi với mọi người. Cũng như mong ước của sư phụ tôi sau khi tìm được mộ Sư tổ: mong sao mộ Sư tổ và Sư tổ mẫu luôn được ấm áp với những nén hương thành kính của hậu duệ chúng ta. Được chia sẻ niềm hạnh phúc lớn lao này cùng mọi người vào những ngày cuối năm âm lịch Bính Tuất, tôi xin được chân thành kính chúc sư phụ Nguyễn Ngọc Nội, kính chúc các bậc sư phụ trong môn phái, kính chúc các huynh đệ, tỷ muội trong võ đường, trong môn phái, kính chúc các bạn yêu quý môn Vĩnh Xuân, yêu quý võ đường Vĩnh Xuân Nội gia của chúng tôi cùng gia đình đón một năm mới Đinh Hợi - 2007 với những niềm hạnh phúc lớn lao, luôn được an khang, thịnh vượng và thành đạt. Cầu chúc cho môn phái Vĩnh Xuân Việt Nam ngày càng phát triển và hưng thịnh, không phụ lại công đức và tâm nguyện của Sư tổ Nguyễn Tế Công.
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã quan tâm đến bài viết này của tôi.
Hà Nội ngày 10 tháng 02 năm 2007
Nhằm ngày 23 tháng Chạp năm Bính Tuất
Môn đệ Võ đường Việt Nam Vĩnh Xuân Nội gia Quyền
Nguyễn Thị Phương Dung
VÕ ĐƯỜNG
LIÊN KẾT