Vài suy nghĩ về đạo Thầy - trò

Do phải chờ ảnh đăng kèm với bài viết và cũng là để đăng bài của sư phụ chúng tôi trước, nên bài của Huấn luyện viên Nguyễn Thị Phương Dung hôm nay chúng tôi mới đăng lên được. Rất mong chị Phương Dung và mọi người thông cảm cho sự chậm trễ này. (Admin)
Ngay trong những ngày ở bên Ba Lan cùng các anh chị em luyện tập tại võ đường Đại Nghĩa VXNG cho đến nay, tôi luôn có một niềm tin vào tình cảm chân thành, tâm huyết với môn Vĩnh Xuân Nội gia và với võ đường VXNG của các anh em ở võ đường Đại Nghĩa.
Điều đó càng được khẳng định qua chuyến về Việt Nam của anh Trương Anh Tuấn - Trưởng ban điều hành võ đường Đại Nghĩa và anh Đỗ Mạnh Đồng - một môn đệ của võ đường Đại Nghĩa.
Dù về Việt Nam được ít ngày, nhưng các anh đã bầy tỏ với sư phụ tôi một nguyện vọng cao cả được đến thăm viếng mộ Sư tổ Vĩnh Xuân Việt Nam Nguyễn Tế Công.
Thật cảm động và tôi rất vui khi được cùng anh Bùi Tá Hiếu - Trưởng ban điều hành võ đường VXNG thay mặt Ban điều hành võ đường bay vào thành phố Hồ Chí Minh thăm viếng mộ Sư tổ Nguyễn Tế Công cùng sư phụ và hai anh em đồng môn ở Ba Lan về. (Rất tiếc đến phút chót, do công việc đột xuất, anh Bùi Tá Hiếu lại không thu xếp đi được).
Thầy trò tôi bay chuyến sớm ngày 11/4 từ Hà Nội đi thành phố Hồ Chí Minh và khoảng hơn 9h, chúng tôi đã có mặt ở nhà anh Nguyễn Chí Thành - con trai của Sư tổ. Đứng trước ban thờ Sư tổ nơi nhà anh Thành, tôi bỗng thấy mình khỏe mạnh, nhanh nhẹn hẳn lên (xem ảnh).
Trong không khí bồi hồi, gặp gỡ tại nhà anh Thành, anh Tuấn và anh Đồng luôn bầy tỏ tình cảm và lòng thành kính của mình với Sư tổ và đều cùng bộc bạch một tâm sự: Việc họ được tiếp kiến anh Thành, con trai Sư tổ và được cùng anh đến viếng mộ Sư tổ thế này tưởng chỉ là trong mơ. Từ trước tới nay họ chỉ được biết đến Sư tổ qua nghe kể và đọc tài liệu giới thiệu. Họ hình tượng về Sư tổ như là một nhân vật trong huyền thoại. Họ thật không thể ngờ lại được có ngày hôm nay.
Anh Thành rất cảm động trước những tình cảm của thầy trò chúng tôi, của các anh em đã vượt hàng vạn dặm đường từ đất nước Ba Lan về Việt Nam để đến với anh rồi đi thăm mộ cha của anh. Trong suốt thời gian trò chuyện, anh Thành luôn cười rạng rỡ; trao đổi, nhắc nhở anh em chúng tôi chân tình, cởi mở; coi thầy trò chúng tôi như những người thân trong gia đình. Chúng tôi cũng luôn cảm nhận được từ anh sự gần gũi, ấm cúng.
Có một người trò cũ của sư phụ tôi những năm 1981 - 1983 tên là Phạm Hồng Sơn. Hiện anh Sơn đã định cư ở thành phố Hồ Chí Minh 23 năm nay. Lần nào cũng vậy, khi biết sư phụ tôi vào thăm mộ Sư tổ là anh Sơn cũng thu xếp đến để thăm hỏi thầy chu đáo và luôn sẵn sàng góp tay cùng vào việc.
Lần này, biết tin thầy trò chúng tôi vào viếng mộ Sư tổ Nguyễn Tế Công cùng các anh em ở bên Ba Lan về, anh Sơn cũng gác mọi chuyện để đến đón gặp thầy ngay (xem ảnh). Trước đông đủ mọi người, trao đổi vấn đề tập luyện của mình, anh Sơn bộc bạch tình cảm của mình: “Mặc dù tôi  đã không có điều kiện để theo học thầy Nội 23 năm nay, nhưng với tôi, đã một ngày học thầy, thì thầy Nội mãi mãi vẫn là thầy của tôi. Tôi luôn kính trọng thầy”. Anh Sơn nói câu đó với trạng thái tự nhiên giản dị, nhưng thật ấn tượng với tôi. Bởi anh Sơn đã thôi không học thầy tôi 23 năm trời, lại ở cách xa thầy tôi hàng ngàn Km, sống và làm việc ở một thành phố sôi động, rất “cơ chế thị trường” như thành phố Hồ Chí Minh này mà anh vẫn giữ được cái đạo người trò với thầy của mình - chân tình, mộc mạc đúng như con người anh. Thật sự tôi thấy mến phục anh.
Kể từ tháng Chạp năm Bính Tuất đến nay, đây là năm âm lịch thứ ba và cũng là lần thứ ba tôi được đến thăm mộ Sư tổ. Mỗi lần được đến với Sư tổ, tôi càng thấy sự tri ân của mình với Người thêm sâu đậm. Tôi như được Người tiếp thêm sức mạnh để vững bước trong tập luyện. Tôi tin chắc rằng Sư tổ và các Tôn sư hẳn cũng hài lòng và sẽ luôn công bằng, dành tình cảm phù trợ cho tất cả những hậu duệ chân thành tâm huyết với môn phái.
Do công việc, thầy trò tôi đã bay ra Hà Nội chuyến 20h10 cùng ngày. Chỉ là một ngày thôi, mà thầy trò chúng tôi đã làm được nhiều phần việc có ý nghĩa. Với anh Tuấn, anh Đồng, chắc hẳn hôm nay là một ngày vô cùng giá trị, không thể nào quên trong cuộc đời mình.
Niềm vui, niềm hạnh phúc cứ trào dâng trong tôi. Xuống sân bay Nội Bài đã là 23h. Dù Hà Nội đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, mà sao tôi chỉ muốn kể ngay, viết ngay để được chia sẻ với mọi người về chuyến đi vô cùng ý nghĩa này.
Càng nghĩ, tôi càng thấm hiểu rằng những việc làm, những tình cảm của sư phụ tôi hướng về các bậc Sư tổ môn phái, Sư tổ Nguyễn Tế Công cùng các Tôn sư trong bao năm qua đã thực sự là một tấm gương và trở thành những hạt giống đỏ tiếp tục nẩy mầm trong các thế hệ trò của mình, để hôm nay đây không chỉ có các môn đệ VXNG ở Việt Nam mà có cả các môn đệ khác ở Cộng hòa Ba Lan và còn nhiều hơn thế nữa sẽ cùng tâm huyết noi theo.
Lúc này tôi như thấu hiểu lời bố tôi thường dậy: “Võ học không chỉ là dạy về đòn thế mà còn dạy cái đạo làm người” là thế nào.
Trong những năm qua, ngoài những chuyến đi do sư phụ tôi sắp xếp, một số các anh chị em môn đệ VXNG cũng tranh thủ thu xếp để tự đến thắp hương trước mộ Sư tổ Nguyễn Tế Công, bầy tỏ lòng thành kính tri ân với Người.
Tôi nghĩ Sư tổ Nguyễn Tế Công , cùng các Tôn sư của môn phái hẳn cũng rất hài lòng nơi chín suối trước những tình cảm thành kính, sâu nặng của thầy trò chúng tôi. Tôi cũng tin rằng võ đường VXNG của chúng tôi đã, đang và sẽ luôn được Sư tổ cùng các Tôn sư phù hộ cho ngày càng phát triển vững mạnh.
Hình ảnh những nghĩa cử cao đẹp và những lời nói chân tình của các anh em đồng môn ở cả Việt Nam và Ba Lan cứ vương vấn trong tôi khiến tôi phấn trấn, quên cả màn đêm đã bao trùm xung quanh. Tôi xin viết ra để được chia sẻ cùng các bạn yêu quý võ đường VXNG của chúng tôi.
Đêm ngày 11 rạng ngày 12 tháng 4 năm 2008
HLV Nguyễn Thị Phương Dung
 
 
Bài viết
Chủ đề
Hình ảnh
Video

Sách đã phát hành

VÕ ĐƯỜNG

Thông báo