Những hình ảnh và câu chuyện thật ấn tượng, thật sâu sắc

Từ khi xây dựng trang web, tôi đã tâm niệm hãy chỉ sử dụng để đăng tải những bài viết liên quan xung quang công phu của bản môn và mọi việc của võ đường, không đưa những bài có nội dung khác lên. Nhưng vừa qua, qua câu chuyện với tôi về những ấn tượng sâu sắc qua những chuyến đi nước ngoài, một số anh em thân thiết, và một số học trò đã đề nghị cũng nên đưa những bài mang những giá trị nhất định trong cuộc sống, có ý nghĩa tích cực đến cái tâm của con người. Vừa là làm phong phú thêm nội dung, vừa giúp cho người đọc không bị quá nặng nề trong việc tìm hiểu công phu của bản môn, vừa có thể có ích trong cuộc sống của mỗi người. Tôi thấy cũng thật có lý và hôm nay, tôi xin được đưa lên mấy câu chuyện thật sâu sắc và ấn tượng với tôi trong những ngày tháng tôi sống và đi lại ở nước ngoài.
Thực ra khi được hỏi về những ấn tượng sâu sắc đến với tôi qua những ngày tháng sống ở nước ngoài, tôi cũng đã nói: Cùng trong một nước, khi đến với mỗi miền đất khác nhau, cũng cho ta rất nhiều điều ấn tượng sâu sắc, chứ chưa nói đến việc khi đi sang một nước khác, thì điều đó là lẽ đương nhiên. Có rất nhiều điều khi mới sang mang ấn tượng thật lớn như việc người lái xe kiên nhẫn nhẫn chờ đèn xanh mới chuyển bánh cho dù lúc đó là nửa đêm, hay mưa lớn, ba bốn mặt đường không một ánh đèn xe,  hoặc từ đường nhánh ra, kiễn nhẫn chờ hết xe này đến xe khác đi qua và cho đến khi ba mặt đường không còn có xe nào trong diện ưu tiên nhường đường, hoặc thật sự không thể gây nguy hiểm cho xe mình, mới chuyển bánh. Bởi đó là điều thật bình thường trong quá trình tham gia giao thông của người điều khiển phương tiện. Hoặc trong công viên, trên đường phố, mỗi người dắt thú cưng của mình đi dạo đều mang một số túi để đựng “phế thải” của thú cưng mình “ị” ra, đồng thời kiễn nhẫn cầm đến đúng thùng chứa quy định chứa chất thải này mới bỏ vào.v.v. và. v.v. Bên cạnh nhiều điều cho tôi những ấn tượng sâu sắc, có hai câu chuyện tôi chứng kiến, với những hình ảnh quá ấn tượng mà tôi không thể quên cùng một bài viết để lại cho tôi cảm xúc quá mạnh. Qua bài viét này tôi xin được chia sẻ, kể lại cùng các bạn.
Câu chuyện thứ nhất: Trong chuyến đi Thụy Sĩ hồi tháng 6/2012, sau khi thầy trò chúng tôi vào sân bay để làm thủ tục trở về Ba Lan, anh Trương Anh Tuấn mới nhớ ra mình để quên chiếc mũ trên xe taxi. Tuy cũng tiếc, vì đó là một kỷ niệm, nhưng nghĩ bất khả kháng rồi, không thể lấy lại được, nên cũng cho qua. Thật không ngờ, trong khi đang làm thủ tục tại quầy nhận hành lý, thì thấy người lái xe taxi xuất hiện, trong tay cầm chiếc mũ của Tuấn, đến hỏi mọi người “có phải mũ của các ông không?”. Tất cả mọi người đều bất ngờ đền ngỡ ngàng. Và chỉ kịp nói lời cảm ơn, đã thấy người lái xe taxi hối hả quay đi.  Chúng tôi tự hỏi nhau không biết người taxi đó đã đi bao nhiêu cây số trước khi phát hiện ra chiếc mũ khách để quên để rồi quay lại sân bay, gửi xe, tìm đến tận quầy làm thủ tục trong sân bay để gửi lại cho khách, trong khi chúng tôi chỉ là người khách đi du lịch, không biết có còn quay lại Thụy sỹ nữa hay không, không biết có thể gặp được nữa không, quay lại liệu có gặp không (thực ra nếu chúng tôi làm nhanh hơn một chút, có lẽ chúng tôi đã vào phòng chờ, không gặp được ông ta), món đồ để quên chỉ là một cái mũ. Cùng với những cảnh quan của đất nước Thụy Sĩ và với hình ảnh ấn tượng sâu sắc này về con người Thụy Sĩ,  chúng tôi thấy khát khao muốn được trở lại Thụy Sĩ , khi điều kiện cho phép…
Câu chuyện thứ hai: Một buổi sáng sớm, tôi có việc ra siêu thị, trên đường tản bộ, trong khung cảnh tuyết rơi đêm qua dầy đường, đường đi bộ trong khu đô thị gần như không có ai, vì còn sớm. Tôi nhìn thấy một người thiếu nữ còn trẻ, mặc măng tô, tay dắt theo chú “cưng” đang đứng trong khu đất trước đây là thảm cỏ, giờ thì trắng xóa tuyết. Và rôi tôi thấy cô gái đó đi lại chỗ chú “cưng’, thò tay vào túi lấy ra vật gì đó (tôi đoán là chiếc túi), ngồi xuống, đưa tay bốc chỗ tuyết mà chắc chú “cưng” của cô ta vừa “ị” ra. Cô ta buộc lại miệng túi và giật dây ra hiệu cho chú “cưng” của cô ta tiếp tục đi, còn cô ta đi theo, tay xách chiếc túi có chứa chất thải của chú “cưng” của cô ta vừa thải ra. Hình ảnh diễn ra trong một khung cảnh thật ấn tượng, cô gái và thú “cưng” của cô ta đều có màu sẫm đen, in đậm trên nền tuyết trắng xóa, tuyết vẫn rơi nhẹ, chung quang không có ai, ngoài tôi đang đi ngược chiều ở trên lối đi bộ. Song người con gái đó vẫn tự giác làm một việc mà tôi nghĩ không thích thú gì. Hình ảnh đó thật ấn tượng trong tôi.
Về một câu chuyện: Tôi có một người anh thân quen. Anh thường gửi cho tôi những bài viết anh thấy hay, những ảnh anh thấy đẹp. Vừa rồi anh có được một bài viết và gửi cho tôi. Tôi đọc xong mà xúc động đến lặng người. Tôi xin được đăng lại nguyên văn bài viết anh đã gửi cho tôi để chia sẻ nỗi xúc động của tôi với mọi người và cũng để cảm ơn anh trước mọi người, cảm ơn tác giả của bài viết, cảm ơn người dịch bài viết ra tiếng Việt, đã cho tôi được đọc một câu chuyện, mà với tôi quá xúc động:
 
TIỀN và NHÂN CÁCH
Di chúc của nhà triệu phú
Ba mươi năm trước đây tại thủ đô Washington, D.C. vợ của một nhà doanh nhân đã bỏ rơi chiếc ví của cô ấy tại bệnh viện trong một đêm mùa đông. Nhà doanh nhân này rất lo lắng và quay lại bệnh viện để tìm ngay trong đêm đó, bởi vì trong chiếc ví không chỉ chứa $100,000 mà còn có cả các tài liệu marketing rất quan trọng. Khi người doanh nhân vội vã tới bệnh viện, ông ta nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn nằm ngay dưới chân bức tường hành lang, đang run lên vì lạnh, và trong tay cô gái đó có chính xác chiếc ví mà vợ ông đã bị mất.
Cô gái tên là Hiada, cô tới bệnh viện để đưa người mẹ đang bị ốm tới khám bác sĩ. Người mẹ và cô con gái, hai người đang dựa vào nhau để sống, họ rất nghèo, họ bán mọi thứ đáng giá và gom góp chỉ vừa đủ số tiền để nhập viện và ở bệnh viện trong một đêm. Không có tiền, họ sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện vào ngày tiếp theo. Đêm đó, Hiada đã bị bỏ lại bơ vơ trong hành lang của bệnh viện. Cô ấy cầu nguyện xin Chúa nhân từ cứu giúp và hy vọng sẽ gặp được một quý nhân nào đó sẽ cứu giúp được mẹ cô. Đột nhiên, một người phụ nữ đi từ trên hàng lang xuống và đã đánh rơi chiếc ví mà không hề để ý và vội vã đi qua, có lẽ bởi vì cô ấy đang phải mang một thứ gì đó trên tay. Hiada là người duy nhất ở hành lang lúc đó, cô đã tới và nhặt chiếc ví lên. Khi cô chạy tới sau cánh cửa phía sau người đàn bà kia, thì bà ấy đã ở trên ô tô.
Hiada quay trở lại phòng bệnh viện. Khi mở chiếc ví ra, cả hai mẹ con đều sock vì số tiền quá lớn. Họ đều ngay lập tức nghĩ rằng số tiền kia sẽ có thể giúp mẹ cô ấy chữa bệnh. Tuy nhiên, người mẹ đã nói với Hiada quay lại hành lang và đợi người đánh rơi kia quay lại để tìm. Bất chấp mọi nỗ lực giúp đỡ cứu chữa của nhà doanh nhân, mẹ của Hiada đã ra đi và để người con gái nhỏ ở lại một mình. Sau đó, nhà doanh nhân đã giúp đỡ cô con gái nhỏ bé kia, người đã mất đi cả gia đình. Người mẹ và cô con gái không chỉ giúp người doanh nhân lấy lại $100,000, mà quan trọng hơn là những tài liệu marketing đã giúp nhà doanh nhân về sau thành công hơn bao giờ hết và trở thành một nhà triệu phú chỉ sau đó không lâu.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Hiada, (với sự giúp đỡ của nhà doanh nhân), cô đã trợ giúp cai quản việc kinh doanh của nhà triệu phú. Mặc dù nhà triệu phú không bao giờ bổ nhiệm cô vào một vị trí nào thực sự, nhưng trải qua rất nhiều thời gian thử thách và học tập, những kinh nghiệm thông thái của nhà triệu phú đã ảnh hưởng tới cô, giúp cô trở thành một nữ doanh nhân thực sự. Vào những năm sau này, ông đã tham vấn Hiada rất nhiều ý kiến giải quyết cho rất nhiều vấn đề gặp phải. Khi mà ông sắp xa rời thế giới, ông đã để lại những dòng đầy từ bi:
Trước khi tôi biết Hiada và mẹ cô ấy, tôi đã thực sự mất hết tiền, nhưng khi tôi đứng trước bà mẹ và cô con gái, người đã tìm thấy một số tiền rất lớn của tôi khi mà họ đang trong cảnh bệnh tật và nghèo đói nhưng vẫn không màng tới số tiền của tôi, tôi nhận ra rằng họ mới là những người giàu nhất. Họ đã giữ được những tiêu chuẩn đạo đức cao nhất của con người mà một người doanh nhân như tôi còn thiếu. Tiền của tôi có được phần lớn là do những trò tiểu xảo và tranh nhau với người khác. Đó là những người mà họ làm cho tôi hiểu được tài sản quan trọng nhất trong cuộc đời là giá trị đạo đức của họ. Tôi cứu giúp Hiada không chỉ vì trả ơn hay vì sự cảm thông. Mà là vì tôi thấy cô ấy như một hình mẫu chuẩn mực của một con người.
Khi cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ luôn nhớ rõ rằng tại bất kỳ thời điểm nào cái gì tôi nên làm, cái gì không, tôi nên kiếm tiền thế nào, tôi không nên kiếm thế nào. Đó là lý do cơ bản cho sự thịnh vượng trong kinh doanh của tôi sau này và khi tôi đã trở thành nhà triệu phú. Sau khi tôi chết, hàng triệu đô la của tôi sẽ kế thừa lại hết cho Hiada. Đó không chỉ là để cho mà nó sẽ mang lại thành công hơn và thịnh vượng hơn cho việc kinh doanh sau này. Tôi tin chắc rằng người con trai thông minh của tôi sẽ hiểu được những suy nghĩ của cha mình.”
Khi người con trai của nhà triệu phú đi du học trở về, anh đã đọc rất kỹ bức thư của cha và ngay lập tức ký các giấy tờ chuyển nhượng mà không một chút đắn đo gì: “Tôi đồng ý để Hiada thừa kế toàn bộ tài sản của cha tôi. Tôi chỉ có một đề nghị rằng Hiada sẽ trở thành vợ của tôi”. Sau khi đọc xong và nhìn thấy chữ ký của người con trai nhà triệu phú, Hiada đã nghĩ rất nhanh và đã ký vào: “Tôi xin nhận mọi tài sản thừa kế từ thế hệ trước, bao gồm cả người con trai của ông”.
Sưu tầm
Những chia sẻ của tôi có điều gì làm các bạn không hài lòng, mong các bạn lượng thứ.
Cầu chúc mọi điều tốt lành đến với mọi người, đến với mọi nhà, đến với mọi quốc gia.
Nhân ngày Lễ Vu Lan năm Quý Tỵ
Võ sư – kĩ sư Nguyễn Ngọc Nội
 
Bài viết
Chủ đề
Hình ảnh
Video

Sách đã phát hành

VÕ ĐƯỜNG

Thông báo