Mỗi chuyến đi, thêm những dấu ấn khó quên

     Thế là sau những ngày thầy trò gắn bó cùng nhau tập luyện, tôi lại phải chia tay những người học trò của mình ở Ba Lan. Giờ đây, viết những dòng chữ này, những cảm giác buồn lặng trong tôi lúc thầy trò chúng tôi vẫy tay tạm biệt nhau, khi tôi đã vào trong phòng chờ của sân bay, lại trào dâng trong lòng tôi. Tôi đứng lặng im trong sự bùi ngùi sâu lắng. Đã gần tám năm qua, tình cảm trong tôi với những những người học trò tâm huyết trên đất nước Ba Lan, với đất nước và con người Ba Lan cứ đầy theo năm tháng. Tôi hạnh phúc, rất hạnh phúc vì đã, đang và sẽ còn tiếp tục truyền dạy những tinh hoa của Vĩnh Xuân Nội gia cho những người học trò tâm huyết của mình ở cả hai đất nước Việt Nam và Ba Lan, để thầy trò cùng nhau giữ gìn những công phu của các bậc tiền bối trong môn phái đã để lại cho hậu thế.
     Đã gần tám năm qua, mỗi lần tôi sang Ba Lan, tôi lại có những kỷ niệm, những dấu ấn đầy ý nghĩa trong cuộc đời truyền dạy và trong cuộc sống của bản thân tôi.
     Cũng như những lần sang trước đây, chỉ sau một ngày tôi nghỉ ngơi, thầy trò chúng tôi lại lăn vào tập luyện. Từ 4h đến 20h trong ngày, chỉ trừ những lúc ăn sáng và ăn trưa, thầy trò chúng tôi miệt mài, cần mẫn bên nhau tập luyện. Dù phải triền miên trong nhiều ngày với thời gian trong ngày như vậy, dù đã ở vào cái tuổi 66 – 67, nhưng tôi rất hạnh phúc vì đã truyền thụ được những tinh hoa của Vĩnh Xuân Nội gia cho những người trò đã hết lòng vì môn phái, chân thành, tâm huyết trong tình thầy trò, cần mẫn cao độ trong tập luyện. So với Sư tổ Nguyễn Tế Công, 80 tuổi vẫn dạy; và sư phụ tôi vẫn dạy cho đến buổi tập của tôi, tôi lên tập mới biết sư phụ đã đi bệnh viện từ gần trưa, để rồi ít ngày sau, tôi mãi mãi xa sư phụ, thì những cố gắng của tôi giờ đây vẫn chưa so sánh được. Tôi còn phải cố gắng, cố gắng nhiều, và nhiều hơn nữa trong việc truyền dạy, để không phụ lại công sức, tâm đức của Sư tổ và sư phụ.
     Cũng trong lần sang này, tôi đã cho bế giảng lớp 3 của võ đường Đại Nghĩa – Vĩnh Xuân Nội gia để cho anh em tập lên hệ thống quyền 108, hệ thống quyền cao cấp của Vĩnh Xuân Nội gia. Đánh dấu một bước ngoặt, đi lên giai đoạn mới trên con đường tập luyện của các anh em. Tôi tin rằng với ý chí quyết tâm vươn lên trong tập luyện trong thời gian qua, các anh em sẽ tiếp bước các lớp đàn anh vươn lên tốt đẹp, để cùng chúng tay xây dựng võ đường, góp phần vào phát triển môn phái trên đất nước Ba Lan.
     Trong quá trình phát triển của võ đường, chứng kiến mỗi một lớp ở cả hai võ đường ở Việt Nam và Ba Lan vượt qua giai đoạn cơ bản toàn diện ban đầu, lòng tôi thật sự hạnh phúc. Đó là những dấu ấn thật tốt đẹp trên con đường Vĩnh Xuân của tôi, cũng như trên con đường phát triển võ đường, và cũng giúp cho việc khai tâm cho học trò để tiếp bước trên con đường Vĩnh Xuân Nội gia. Có được những niềm hạnh phúc như vậy, tôi càng tin tưởng sắt đá vào sự phù hộ độ trì của các Sư tổ môn phái, của Sư tổ Nguyễn Tế Công và sư phụ Trần Thúc Tiển của tôi.
     Sau những ngày miệt mài tập luyện, tôi cũng đã dành 2 ngày cùng bố con người học trò của tôi, anh Vũ Anh Tuấn, đi tham quan và ngủ lại một tối dưới mỏ muối của Ba Lan tại Kraków nơi có độ sâu 220 m dưới lòng đất. Đây là lần thứ ba tôi đi thăm quan mỏ muối. Nhưng mỗi lần đến mỏ muối là một lần tôi lại khám phá ra những điều mới mẻ, những sự vô cùng kính phục, ngỡ ngàng, kinh ngạc về khả năng làm việc, sự dũng cảm và sáng tạo đến tuyệt vời của những người thợ mỏ muối Ba Lan. Giờ đây, mỏ muối đã trở thành một “thành phố ngầm” nằm sâu dưới lòng đất 343m với những đường hầm có tổng chiều dài lên tới 300km. Ở đây có đủ những khu nhà thờ nguyện, quán ba, sân bóng rổ, nơi Dancing, phòng ngủ tập thể lớn với hàng trăm chiếc giường tầng kê sát nhau, những phòng với những bức tượng được chạm khắc kỳ công trên đá muối, những bức tượng tái tạo công việc của những người công nhân mỏ đang làm việc… cùng với công nghệ 3D, các kỹ thuật công nghệ hiện đại khác, đã cho chúng ta thấy lại được những năm tháng lao động vô cùng vất vả, đầy nguy hiểm của những người thợ mỏ, của công việc khai thác muối mỏ, nhưng giờ đây đã để lại cho chúng ta một kỳ quan vĩ đại.
     Trong một bầu không khí vô cùng tốt đẹp trong mỏ, tôi tranh thủ giữa đêm ngồi thở. Và tôi được nhìn thấy sự vô cùng nghiêm túc của những nhân viên phục vụ. Họ thay phiên nhau lặng lẽ đi lại suốt đêm dọc theo phòng, hai bên là những dãy giường tầng khách ngủ, để giữ bình yên cho những giấc ngủ của khách. Ban ngày họ là những hướng dẫn viên tận tình, chu đáo, cởi mở, chân thành.
     Những kỷ niệm không thể quên được trong cuộc đời.
     Thầy trò chúng tôi tạm chia tay. Nhưng tôi rất tin ở sự đi lên vững vàng của những người học trò tâm huyết của mình. Đúng như nguyên tắc của Vĩnh Xuân, thầy trò chúng tôi cứ từng bước, từng bước đi lên phía trước vững chắc. Xuân – Hạ - Thu - Đông, bốn mùa tuần tự để đem lại một sự hài hòa, tốt đẹp cho thiên nhiên, cho con người. Nhưng trong lòng thầy trò chúng tôi mùa Xuân là Vĩnh viễn.
     Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến bài viết của tôi.
Hà Nội 08 tháng 4 năm 2015.
  Võ sư Nguyễn Ngọc Nội
 
Bài viết
Chủ đề
Hình ảnh
Video

Sách đã phát hành

VÕ ĐƯỜNG

Thông báo